Tháng mười một bước vào những ngày lễ cuối năm bên nầy thời gian dường như trôi nhanh hơn. Lể Tạ Ơn rồi lại đến mùa Giáng Sinh. Lại sắp hết một năm nữa! Nhất là tuổi càng lớn tôi càng thấy quỹ thời gian của mình cạn dần.
Một
tuần trước lễ Tạ Ơn, tôi phải đi làm ở Denver, Colorado. Dường như số
của mình là vậy. Ngựa Chạy Đường Dài. Đi làm ở VN hay ở bên đây cũng vậy
lâu lâu cũng phải xa nhà. Chuyến
bay từ Orange County den Denver phải bị delayed 2 giờ vì băo tuyết.
Ngồi trên phi cơ dường như ai cũng có một chút lo lắng và bồn chồn. Có
lẽ ai đó cũng mong mình được đến nơi bình yên sau nhiều biến cố xảy ra
gần đây ở mọi nơi trên thế giới. Khi
phi cơ sắp đáp xuống phi đạo, buổi tối nhìn qua khung cửa tuyết phủ
trắng xóa cả bầu trời. Tiếng của cô Tiếp Viên Hàng Không chúc mọi người
trở về nhà, đi công tác hay đi du lịch đều một chuyến đi tốt đẹp và bình
yên và cuối cùng là Happy Thanksgiving. Xuống phi trường ở Colorado nhìn tuyết trắng cả một vùng thì cũng đẹp thật nhưng đứng ngoài trời chờ xe đến đón mình về khách sạn thì lạnh ơi là lạnh.
Buổi
sáng ở Denver, chuẩn bị đi làm thì nhận tin nhắn buổi họp cũng bị trễ 2
giờ, và sẽ bắt đầu 10 giờ sáng thay vì 8 giờ như thường lệ. Tuyết ngập
đầy đường cần có người dọn dẹp các xa lộ cho an toàn để không xảy ra
nhiều tai nạn lúc lái xe khi trời đang bão tuyết. Đến nơi đi làm dọc các
con đường trong căn cứ, từ những người lính gác đứng chào đón và xét
giấy tờ mọi người, những người xúc tuyết trên những con đường xe chạy và
những parking ai cũng vui vẻ làm nhiệm vụ của mình. Cũng không quên nói
câu Drive Safety & Happy Thansgiving.
Trở về California bình yên. Tạ ơn trời phật!!
Buổi
tối trước ngày lễ Tạ Ơn 10 giờ tối đang lái xe về nhà bạn gọi hỏi ngủ
chưa? Chưa đang lái xe. Đi đâu giờ này? Một em Hướng Đạo trong đoàn sắp
vào Board của Orange County Council để lấy được đẳng cấp Đại Bàng
(Eagle Scout) nên các trưởng HD trong đoàn phải giúp em ôn bài trước cho
chắc ăn. Bạn nói Siêng quá ha!! Vậy
đó mà tôi không có giờ cho riêng mình nhưng lúc nào cũng nghĩ làm được
gì thì làm để đến lúc về hưu nghĩ lại ít ra mình cũng còn giúp một chút
xíu gì cho người. Ngay cả trong sở làm những việc làm thiện nguyện tôi
cũng đều có tham gia. Nhất là gởi quà cho những người lính với nhiều cấp
bậc khác nhau đi tham chiến ở nhiều nơi như là một lời cảm ơn hay theo
các người trong sở đến thăm những quân nhân tại bệnh viện ở Long Beach.
Nhớ
lại những ngày đầu đến Mỹ đi học, tôi sống ở Ohio rất lạnh. Đến được
Ohio định cư cũng nhờ một người Mỹ từng tham chiến ở VN có vợ là người
Việt bảo trợ. Mỗi năm lễ Tạ Ơn & Giáng Sinh ông đều chuẩn bị buổi
tiệc rất thịnh soạn cho con cháu về đoàn tụ ăn uống vui vẻ. Tôi cũng
được về chung vui. Thức ăn thì lúc nào cũng có Turkey cho lễ Tạ Ơn &
Ham thì cho ngày Giáng Sinh. Ngoài ra còn có những rau quả, những nước
sauces đặc biệt và bánh pies. Mấy món này rất đặc biệt cho mọi vùng ở
nước Mỹ này. Có nhiều món thì ngon nhưng nhiều món mình ăn không quen lúc đó thấy lạ lắm. Nay thì 2 vợ chồng người bảo trợ đã qua đời.
Khi
học xong tôi cũng đã làm ở Ohio một thời gian trước khi đổi về làm ở
California cho đến nay. Nhớ ngày đổi về nhận công tác ở Los Angeles,
ngoài những luncheon trong office tổ chức để từ giả tôi còn có 2 vợ
chồng của một người kỹ sư chung sở thương tôi như con gái hỏi tôi muốn
gì, tự nhiên buột miệng nói I wish to have a formal Thanksgiving Dinner.
2 vợ chồng vui vẻ nói OK you got it. Buổi tối hôm sau đến nhà 2 ông bà
cùng với một cô bạn tôi được gia đình khoản đãi một buổi formal dinner
thật sang trọng với những đĩa, muỗng, nĩa bằng bạc và những thức ăn đặc
biệt của mùa lẻ cuối năm. Tôi thật cảm động muốn khóc vì những tấm chân
tình của những người mình đã từng quen biết ở đây. Nói bao lời cảm ơn
cũng chưa thấy đủ.
Lễ
tạ ơn bên này ngoài những buổi họp mặt cùng ăn uống với gia đình cũng
là bắt đầu mùa mua sắm. Buổi tối thứ năm gia đình tôi cũng không ngoại
lệ, ông chồng và con trai tôi mỗi người một laptop vào online để order
những món hàng đặc biệt rẻ cho ngày hôm sau là Black Friday. Lúc này tôi
mới có thời gian để đọc mail của các bạn.
Nhân mùa lễ cuối năm cho tôi gởi đến các bạn những lời cảm ơn
Xin Cảm ơn các bạn 72 đã làm cho diễn đàn sống động với những tin tức bài vở thật phong phú.
Xin
cảm ơn Ánh Tuyết & Xuân Liên đã kết nối các bạn 72 qua yahoo group.
Qua đó các bạn bắt được nhịp cầu liên lạc với nhau.
Cảm
ơn Phạm Hòa đã bỏ nhiều công sức hình thành các blogs cho PBC. Nhất là
có lòng nghĩ đến những người số phận hẩm hiu cũng như tạo điều kiện giúp
đỡ các gia đình chiến sỹ cũng như những thương phế binh VNCH.
Cảm
ơn Hồng Thúy lúc nào cũng không từ chối giúp đỡ bạn bè trong lúc khốn
khó cũng như những người TPB VNCH bất hạnh. Cho dù cách làm việc giữa
mình có khác nhau nhưng TS cũng muốn gởi đến Thúy một lời cảm ơn chân
thành.
Cảm
ơn Lộc người bạn thật thằng thắn trọng lời nói nên có lúc cũng mất lòng
nhiều người nhưng tâm thật tốt luôn giúp những người kém may mắn hơn
mình.
Xin
cảm ơn Nhật Tân, Ánh Tuyết, Đào Hoa, HT, và Lộc đã hỗ trợ TS trong
việc đóng góp cho các gia đình TPB VNCH. Qua đó TS cảm thấy mình không
phải là một con dả tràng đang xây cát. Ít ra mình cũng làm được một điều
gì đó cho dù đóng góp rất là nhỏ nhoi.
Cảm ơn Nhung và Tín đã có những góp ý với TS trong việc đóng góp Cảm ơn Anh, qua đó TS hiểu được tâm tình các bạn.
Chúc các bạn một mùa lể cuối năm thật bình yên bên gia đình và người thân.
Thúy Sương
Ngậm Ngùi Trường Cũ - Thúy Sương PBC72
Trong trường cũ bên hàng cây Phượng đỏ
Ta đứng đây người ở tựa phương nào
Lòng chạnh nhớ những tan trường rộn rịp
Giờ chỉ còn nghe gió lá lao xao
Trong trường cũ bên tường rêu xanh mốc
Bạn bè thân sao chẵng thấy một ai
Cảnh vắng người thêm hoang tàn cô độc
Ta về thăm sao chẳng thấy ai đây
Trong trường cũ cột cờ cao vẫn đứng
Cờ vẫn bay nhưng chẵng phải cờ xưa
Vẫn biết đời thay nên trường đổi chủ
Sao nghe lòng ta vướng chút ngậm ngùi
Trong trường cũ thầy cô giờ cũng vắng
Học trò xưa lưu lạc biết tìm đâu
Thương nhớ người ta bồi hồi đứng lặng
Thôi chào trường, xin hẹn một ngày sau..
Thúy Sương
No comments:
Post a Comment