Thu xưa
            Gió biếc gợi
tình theo phấn hương
            Vàng thêu sợi
nắng lạc qua vườn
            Xao xuyến, cỏ
hoa lời thăm hỏi
            Vẫn lối mòn xưa,
những nhớ thương
            Ngõ cũ hồng
hoang chết âm thầm
            Mùa về rơi rụng
phiến dư âm
            Chiều Thu lá
khóc bên thềm vắng
            Cây nhớ bạc lòng.
Gió lặng câm.
            Mây vẫn bay và
mây vẫn xanh
            Tiếc ngày xuân
vừa chớm viên thành
            Chưa hết một
mùa, sao đành vội
            Mây vẫn bay và
mây vẫn xanh
            Mùa khêu gió dạt hồn lạnh cóng
            Thu chập chờn
níu vội mùa Đông
            Còn bao lần trong
đời để níu
            Phía sau lưng.
Phía của mênh mông.
            Gom hiu hắt
nhớ tận mùa sau
            Mùa sau, mùa
nữa, có còn nhau ?
            Mốt mai xiêu
lạc về chốn cũ
            Có thấy vàng thu
trong mắt nâu.
Nhật Tân PBC72 

No comments:
Post a Comment