Sunday, December 18, 2016

Nguyễn Ngọc Kỳ


Khi qua đường Nguyn Hoàng

Qun quanh tìm , lần tôi trở lại
Chưa sang mùa nng đã tàn phai
Lp rong rêu nm im nghe ngóng
Con đường dài thêm mi sm mai

Sân trường xưa nng bun ngái ng
Gc phượng già gi gió âm u
Xa xôi lm thưở tình mi ln
Hương thi gian cõi tn mt mù

Đêm chưa tàn , ngày đã xanh xao
Gói k nim tìm nơi nương náu
Th cánh diu tui thơ lng lng
Ký c bun vui ta chiêm bao 

Nguyn Hoàng tôi v. Xóm khuya ngõ ti
Nhng con đường ch ngn bi hi
Thương lp hc, thy cô, bn cũ
Nh tiếng ai cười ngt lm b môi

Nguyn Hoàng tôi v. B xa bin sóng
Đêm ngó tri, hiu qunh mênh mông
Đôi thng bn đứa còn, đứa mt
Đời chia lìa như nhng nhánh sông

Gửi Phan Thiết. Mảnh tình tôi thơ dại
Gửi Mường Giang đêm đỏ mắt đợi thuyền 
Mai rời phố. Chiến trường cay khói súng
Phương trời nào, thương nhớ vẫn còn nguyên

Góc. Với Nguyễn Hoàng.
Nguyễn Hoàng. Con đường gắn liền với tuổi thơ của tôi.  Và ngôi trường Phan Bội Châu đã từng ngày mở ra trong tôi trang sách của đời sống với thời học sinh hồn nhiên bát ngát niềm vui. Ở đó, tôi có bạn bè áo thơm  mực tím, có những xao xuyến ngu ngơ thời mới lớn
Ở con đường đó, căn nhà cũ với tàng cây trứng cá bóng mẩy, mát rượi và cây bông sứ sau nhà bốn mùa ngan ngát hương thơm..
Trong ký ức của tôi, con đường và ngôi trường cũ vẫn nằm yên thổn thức, vẫn lặng lẽ những mái ngói rêu xanh ủ ê, và bồn chồn từng cột đèn vàng vọt cố soi tỏ mặt người.. 
Ký ức về con đường hình như không thay đổi trong tôi, dù rằng bây giờ nó đã được khoác lên mình chiếc áo mới sặc sỡ, có thể đẹp hơn, lộng lẫy hơn,  nhưng tôi vẫn giữ trong trái tim mình chiếc áo cũ của thời gian.
Tôi thương Phan Thiết của tôi, thương từng con đường, góc phố, thương những người bạn thời thơ ấu mà ngôi trường đã mang chúng tôi đến gần nhau, tin cậy, không nghi ngại, phân vân. Chúng tôi, đôi lần giận hờn , nghìn lần tha thứ.. Với tôi, đó là món quà tặng quí báu mà tôi được nhận từ đời sống nầy.

Đôi khi, tôi ước gì mình được trở lại ngày tháng cũ..
Ngày ấy, dễ thương làm sao... Có lúc tôi tưởng mình là cô bé Alice, từng lạc vào xứ sở thần tiên...
Nhật Tân PBC72

Saturday, December 17, 2016

Huỳnh Huệ Lang 12B3 / Phan Thiết bây giờ

    Phan Thiết  bây giờ

    Không còn thấy nữa những cánh vông rơi,
    Đỏ một góc đường, từng lê chân bước.
    Từng chiều ngắm én về bên tháp nước,
    Ngắm con thuyền. Ai thả lưới trên sông ?
    Phan Thiết bây giờ
    Cây me già có còn đó hay ?
    ( Để nghe tiếng con tắc kè buông lời than thở! )
    Tuổi học trò, và bài thơ tình ấp ủ,
    Với những bước chân âm thầm, lang thang …
    Phan Thiết bây giờ, đường dọc đường ngang,
    Đi tìm nhà em, lối xưa lạc ng
õ,
    Con đường Nguyễn Hoàng đang mùa phượng nở,
    Giữa sân trường, mơ áo trắng em bay !
    Giữa sân trường. Tôi đứng lặng, ngất ngây.
    Nghe cây me tây già, thì thầm nhắc nhở
    “ Cô bé ngày xưa, c
u mê thuở đó,

    Nay đã theo chồng, lạc nẻo trời mây..! “
    Phan Thiết bây giờ, sao lắm đổi thay,
    Chỉ còn biển. Muôn đời là vẫn thế !
    Chỉ còn em. Ngạc nhiên rồi e lệ !
    Khi thấy tôi đứng dưới mái hiên nhà ..!!!
    Phan Thiết tôi thương vào tận thịt da,
    Thương những cơn mưa, tắm truồng thuở nhỏ,
    Thương bước chân hoang, đêm này đêm nọ,
    Đường phố khuya hiu hắt bóng tôi về …!
    Phan Thiết tôi thương gánh bún nhà quê,
    Thương gói bắp hầm, tuổi thơ đói khổ.
    Thương mẹ một thời, gian lao lam l
ũ,

    Tủi phận nghèo. Thôi chẳng dám thương ai !
    Phan Thiết tôi thương đồi cát chạy dài,
    Thương những vườn dừa nên thơ, xóm Rạng.
    Thương ai hai mùa dầm mưa dãi nắng,
    Thương vô cùng. Phan Thiết của tôi ơi !!!



 (Trích trong thi tập : Góc đời bé nhỏ )


 Quảng Ngôn Lê Ngữ ( PBC69 )


Châu Thị Minh

  Lạ nỗi đường về.
  Ném xuống giòng sông một nỗi đau
  Nhờ con nước cuộn chở về xuôi
  Ngờ đâu sóng nổi bờ chao ngược
  Lại nữa còn nguyên vẹn nỗi đau

  Ném vội thinh không những đợi chờ
  Nhờ gió chuyển dùm. Gió mùa sang.
  Hay đâu thầm lặng ngày yên ắng
  Tơi tả trong tôi những đợi chờ.

  Ném xuống vực sâu những lời thề
  Khoác áo tình nhân chữ phôi pha
  Chẳng lẽ mắt già chừng tay mỏi
  Quẩn quanh khói buốt những câu thề

  Ôi biết làm sao. Biết làm sao.
  Có nhau hay đã mất nhau rồi.
  Giòng sông. Bờ vực. Thinh không đã.
  Lạ nỗi đường về. Lạ bóng tôi.

Wednesday, December 14, 2016

Đặng Thị Hồng Đào


Chào em đến giữa cuộc đời


          Chào em

          đến giữa cuộc đời

         Tim ta trẻ lại

          như thời đôi mươi


         Gom mây

         nắng,

         gió

         tơ trời

         Trải thơm

        mướt chỗ em ngồi. Đêm hoa .


                  Nâng từ

                  Mỗi bước em qua

                  Sợ chân

                  vấp ngọn tình ca .
                  Lạc đường


                  Giữ thơm ngát

                  Một góc vườn
                  Để xa vừa đủ ,

                  Nhớ,

                  mường tượng nhau

                  Mốt mai

                  áo lụa qua cầu

                  Vẫn tôi một thưở
                  nguyên mầu tương tư
NT PBC72 

















 

Tuesday, December 13, 2016

Trương Thị Phi

THỜI ĐÃ XA
Trở lại sân trường
Nắng ngẩn ngơ nhìn ta xa lạ
Chùm phượng đỏ hôm nao
Giờ chỉ xanh màu lá
Vết chân xưa mưa nắng cũng nhoà!

Chỗ ngồi kia đâu phải của riêng ta
Còn đâu nữa những giờ học
Thả hồn theo gió
Lời mắng nhẹ nhàng của thầy
Giờ đây nghe xa quá!
Kỷ niệm tràn về thật ngân nga!

Thật ư
Thời học trò đã xa
Tuổi thơ cũng vụt qua
Ta lặng lẽ bước đi trong niềm nhớ
Thầy cô bạn bè ơi!
Biết vao giờ gặp lại
Thời gian thì trôi mãi
Trôi xa!!

Nguyễn Thành Cát

Lê Minh Hoàng, Nguyễn Thị Thiết và Anh Chị Nguyễn Thành Cát 

 GỬI VỀ CÔ GIÁO DẠY VIỆT VĂN

Có thể bây giờ cô đã quên em
Học trò quá nhiều, làm sao cô nhớ hết
Xa trường rồi, em cũng đi biền biệt
Vẫn nhớ lời tự nhủ: sẽ về thăm.

Có thể bây giờ chiếc lá bàng non
Của ngày em đi đã úa màu nâu thẫm
Ai sẽ nhặt dùm em xác lá
Như em thuở nào ép lá giữa trang thơ ?

Ước gì… Hiện tại chỉ là mơ
Cho em được trở về chốn ấy
Giữa bạn bè nối vòng tay thân ái
Được vui-buồn-cười-khóc hồn nhiên

Em nhớ hoài tiết học đầu tiên
Lời cô dạy: “Văn học là nhân học”
Và chẳng ai học xong bài học làm người!
Chúng em nhìn nhau khúc khích tiếng cười
Len lén chuyền tay gói me dầm cuối lớp

Rồi giờ đây theo dòng đời xuôi ngược
Vị chua cay thuở nào cứ thấm đẫm bờ môi
Những lúc buồn em nhớ quá - Cô ơi!
Bài học cũ chẳng bao giờ xưa cũ…
 


(Ngân Hoàng)

Monday, December 12, 2016

Nguyễn Thị Nở




Bụi phấn xa rồi
 
Ngẩn ngơ chiều khi nắng vàng phai 
Thương nhớ ngày xưa chất ngất hồn 
Một mình thơ thẩn đi tìm lại 
Một thoáng hương xưa dưới mái trường 

 
Cho dẫu xa rồi vẫn nhớ thương, 
Nầy bàn ghế cũ, nầy hàng me 
Bảng đen nằm nhớ người bạn trẻ 
Bụi phấn xa rồi... gửi chút hương! 

 
Bạn cũ bây giờ xa tôi lắm 
Mỗi đứa một nơi cách biệt rồi! 
Cuộc đời cũng tựa như trang sách 
Thư viện mênh mông, nhớ mặt trời!!!

 
Nước mắt bây giờ để nhớ ai??? 
Buồn cho năm tháng hững hờ xa 
Tìm đâu hình bóng còn vương lại? 
Tôi nhớ thầy tôi, nhớ... xót xa! 

 
Như còn đâu đây tiếng giảng bài 
Từng trang giáo án vẫn còn nguyên 
Cuộc đời cho dẫu về muôn nẻo 
Vẫn nhớ thầy ơi! Chẳng thể quên!!! 


(Thái Mộng Trinh)

Nguyển Thị Tình

NHỚ TRƯỜNG XƯA

Ngó trời xanh thấy chim về chốn cũ
Ta ước mình được trở lại trường xưa
Qua bao năm bên xứ người xa lạ
Trong cô đơn ao ước một ngày về.

Khi vẫn biết người xưa không còn nữa
Và bạn bè mỗi đứa một phương trời
Thầy cô cũ dần rời xa bục giảng
Tôi trở về với kỷ niệm thân thương.

Ôi! Ghế đá ngày nào tôi vẫn đợi
Chắc rêu phong theo dòng chảy cuộc đời
Phượng ủ rũ theo mùa hạ vương vấn
Ve đầu hè khẽ gọi mùa chia tay.

Đôi mắt nai tuổi trăng tròn thuở ấy
Tôi muốn nhìn như những lúc còn thơ
Tiềng guốc đưa dọc hành lang cuối dãy
Mang yêu thương trong buổi mới vào trường.

Tuy tất cả đã lùi vào quá khứ
Với thời gian còn lại được những gì
Nhưng tấm lòng của người con xa xứ
Luôn hướng về trường cũ ở quê hương.

Tôi lặng lẽ gởi vào những câu thơ
Niềm yêu thương êm ái chẳng bến bờ
Nét mực khô lệ chảy dài trên má
Biết bao giờ được trở lại trường xưa.

                                     (Sưu tầm)

Hàng Nữ Tài

Từ em rời phố chợ

Từ em rời phố chợ  
Có người phơi nỗi buồn  
Gọi gió về hong nắng  
Gọi xưa, thềm mưa tuôn

Dõi chừng em buổi ấy  
Lá trơ cành phơi xương  
Trời chắc buồn biết mấy  
Quay quắt một mùi hương

Dõi theo ngày phố cũ  
Lạ từ bữa em đi  
Có gì trong ngọn gió  
Rưng rức hồn. Đôi khi

Có gì bên ngực trái  
Không rõ, mà nhói lòng  
Chắc khi rời phố chợ  
Em thả tình thinh không

Từ em rời phố chợ  
Mùa hạ khóc mùa Thu  
Ngày nối ngày quên tháng
Rủ xuống đời âm u.

Nhật Tân Phan Bội Châu Bảy Hai   

 Người ngoài cùng là Hàng nữ Tài, Đào, Cô Kim Lang, Chi, Kim Thoa.

 Hồng Đào và Hàng Nữ Tài 

Hàng Nữ Tài và Nguyễn Thị Tương 

 Tương, Đào, Dũng Ngô, Hàng Nữ Tài, Tỳ 

 Hồng Đào và Hà Bình PBC72


  Hồng Đào, Hà Binh và Thanh Lê


 Thanh, Bảy em Năm, Bé, Năm, Minh, B. Phượng, Dư, Anh Đào, Hàng Nữ Tài và Nở.

Võ Thị Mỹ "Nhàn"

Chợt nghĩ về Anh



Nếu em là nhà thơ,
Em sẽ mang anh vào nỗi nhớ,
đặt tên: Tình Yêu.
Gom hết nắng, gió lao xao
Thở theo nhau bốn mùa sương khói.

Nếu em là nhạc sĩ

Em sẽ mang anh vào mỗi note thăng,nốt giáng
Theo cung bậc trầm bổng
Và những âm thanh rộn rã kia
Sẽ quấn quit không rời mỗi bước anh đi

Nếu em là họa sĩ

Em sẽ nhốt anh trong căn phòng nhỏ bé
Căn phòng hướng về mặt trời
Có rèm cửa sổ viền xanhEdit
Có bụi hồng nhung
Sớm chiều nở hoa thơm ngát.

Nếu em là nhà văn

Ở mỗi chấm câu, mỗi dấu phẩy
Em gửi theo những lời yêu thương
Lời ngọt tình miên man
Lời tình nhân nồng nàn
Và sẽ kết bằng dấu……
Không chạm tận cùng.

Nhưng bi, chỉ là..

Người bình thường
Vui buồn bất chợt
(bất chợt như mưa nắng hiên ngoài)
Nên em chỉ.Có.
Một đời sống này. Cho anh.
Riêng anh.
NT/PBC72